Tôi và các bạn đã trải qua một chặng đường dài, sau cùng chúng ta cũng đã biết con người từ đâu tới, tới đây với mục đích gì và cuối cùng sẽ đi về đâu. Điều quan trọng hơn là chúng ta đã ý thức rõ vai trò vô cùng quan trọng và rất vĩ đại của Thượng Đế đối với loài người. Chẳng những Thượng Đế đã lo liệu trước mọi thứ cho sự khởi đầu của chúng ta, mà Ngài còn luôn dõi theo từng bước chân và dìu dắt chúng ta tiến hóa từng ngày. Hơn thế nữa, Thượng Đế còn chuẩn bị cho chúng ta một tương lai vô cùng tốt đẹp để cùng Ngài vui hưởng cuộc sống đời đời. Vì tất cả những gì Thượng Đế đã dành cho chúng ta nên tôi cũng như rất nhiều người đã luôn tỏ lòng biết ơn và sự tôn kính chân thành nhất đối với Ngài. Trong tâm trí, tôi luôn tin tưởng tuyệt đối rằng Thượng Đế sẽ dành cho tất cả mọi người trong đó có tôi một tương lai tốt đẹp. Nhưng để có được cái ý thức tạo nên niềm tin mãnh liệt và viết nên cuốn sách này, bản thân tôi phải mất 30 năm trải nghiệm và suy tư để nhận biết tính chân thực về niềm tin đó.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo tại một vùng quê thuộc tỉnh Quảng Ngãi, Việt Nam. Gia đình tôi có sáu anh chị em, tôi là đứa con thứ tư và sau tôi là hai đứa em gái. Khi tôi lên 5 tuổi, cha tôi hy sinh trong chiến tranh. Vì thế, anh em tôi phải sống nhờ vào sự giúp đỡ của những người bà con trong dòng họ, mặc dù vậy gia đình tôi vẫn gặp nhiều khó khăn, mọi thành viên dù lớn hay nhỏ đều phải cố gắng tự lập mới có thể duy trì được cuộc sống. Sau khi chiến tranh kết thúc, cha tôi được nhà nước phong danh hiệu liệt sĩ. Vì lí do đó nên tôi được nhà nước tuyển dụng và cho đi học để làm thủy thủ tàu biển. Sau này trong những lần đi công tác ở thành phố Đà Nẵng, tôi quen một cô gái và lấy làm vợ. Năm 1982, khi vợ tôi sắp sinh đứa con đầu lòng, cũng là thời điểm tôi bị công ty điều lên bờ bổ sung vào đội ngũ dự trữ, vì vậy vợ chồng tôi gặp rất nhiều khó khăn về tài chính. Từ khó khăn này, tôi quyết định về quê rủ bạn bè cầu đồng xin số đánh đề kiếm tiền trang trải cho cuộc sống (Xin nói thêm cho các bạn hiểu là vào những năm đó ở quê tôi phong trào cầu đồng xin số rất phổ biến vì số xổ hàng ngày vào buổi tối. Có nhiều người sau khi cầu họ đã trúng số lớn xây nhà và tậu xe vì lẽ đó tôi cũng rất hy vọng mình sẽ có được may mắn như họ).

Lần đầu tiên, chúng tôi cầu vị thần Thành Hoàng bổn xứ về và Ngài cho chúng tôi con số 15. Tối hôm đó, số ra chính xác là 15. Nhưng lần đó chúng tôi chưa thực sự tin lắm nên chỉ đánh một số tiền nhỏ nên kết quả trúng không nhiều. Tuy trúng ít nhưng tinh thần của chúng tôi rất phấn khởi và rất tin tưởng vào phương pháp này. Chúng tôi dự định lần sau sẽ đánh lớn hơn. Tuy nhiên, những lần cầu kế tiếp kết quả xảy ra không như ý muốn. Cầu số 28 số ra 29, cầu số 42 số ra 41,  cầu số 60 số ra 06, cầu số 35 số ra 15… Sau nhiều lần thua thảm hại, chúng tôi hầu như cạn tiền nhưng chúng tôi vẫn có chung một nhận định là tất cả các con số họ cho điều đúng. Bởi vậy, chúng tôi nghĩ có lẽ lòng thành của chúng tôi chưa đủ nên chúng tôi quyết định sắm sửa lễ vật đầy đủ hơn và cầu xin các đấng Thánh Thần lần cuối con số chính xác để gỡ lại số tiền đã thua. Lần này vị Thần giáng nhập xưng danh “Tề Thiên Đại Thánh”, Ngài cho chúng tôi con số 43 và hứa số sẽ ra chính xác và không cần phải đánh xuôi hay đánh ngược, cộng trừ hay nhân chia trồi sụt gì cả. Quả thật, lần ấy số ra 43 như đã cho nhưng rất tiếc số ra trễ một ngày. Chúng tôi vô cùng thất vọng và rất bực tức, sau đó quyết tâm cầu xin đích danh vị Thần đó về để hỏi rõ nguyên nhân. Thể theo lời thỉnh cầu, vị Thần “Tề Thiên Đại Thánh” giáng nhập và phán rằng vì có một số trục trặc nên Ngài nhầm lẫn. Rồi Ngài lại cho chúng tôi con số 67 để bù đắp, chúng tôi lại hy vọng và tiếp tục tin tưởng đánh con 67. Thêm một lần nữa, chúng tôi lại thất vọng, vì như lần trước số vẫn ra chính xác nhưng vẫn chậm một ngày. Sau đó, chúng tôi quyết tâm cầu vị Thần này về để hỏi cho ra lẽ chứ không còn ý định xin số nữa. Và vị Thần “Tề Thiên Đại Thánh” lại nhập về, Ngài không phân bua gì cả và chỉ phán rằng: nếu các đệ tử còn tin tưởng thì hãy đánh con 99 sẽ lấy lại những gì đã mất. Nhưng quả thật lúc này chúng tôi đã mất hết niềm tin, hơn nữa phần lớn chúng tôi đã hết tiền, những ai còn tiền thì cũng không vội vã đánh vào ngày hôm đó mà đợi đến ngày hôm sau. Trớ trêu thay vào ngày hôm đó, số xổ chính xác là 99. Bản thân tôi nghĩ rằng, đó cũng là một điềm báo của các vị Thần để chúng tôi dừng bước.

Thế là, cái ý định kiếm tiền qua việc cầu đồng xin số đã kết thúc, bản thân tôi nợ nần rất nhiều và đồ đạc trong gia đình tôi bán đi không còn thứ gì. Tôi hận Trời, hận đất, hận Thánh Thần đã lừa gạt và đối xử với tôi quá vô tình, chẳng những không giúp tôi kiếm tiền cho vợ sinh con mà còn mang đến cho tôi và gia đình nhiều buồn khổ.

Từ đó, tôi đặt quyết tâm tìm hiểu sự thật về các hiện tượng Thần Thánh, Ma Quỷ và tìm hiểu nguyên nhân thất bại của mình trong vấn đề cầu đồng xin số. Tôi lập luận rằng: sự thất bại của tôi là vì thời vận của tôi đang xấu, tài lộc chưa đến nhưng tôi vẫn cố xin xỏ nên tôi bị trừng phạt và phải trả giá cho chính lòng tham của mình. Tôi ví việc làm của mình như việc làm của một người nghèo đến một gia đình giàu có xa lạ để cầu xin giúp đỡ.  Người nhà giàu tốt bụng đó đã cho người đó một số tiền, mặc dù số tiền không lớn nhưng đủ để người nghèo kia có thể vượt qua khó khăn. Sau vài lần như vậy, người nghèo đó thấy rằng việc xin tiền của người nhà giàu quá dễ dàng nên cứ tiếp tục đến xin. Vì thế, người nhà giàu bực tức chẳng những không tiếp tục giúp đỡ mà còn sai bảo đầy tớ đánh đập thậm tệ.

Khi tìm hiểu về các đấng Thần Thánh, tôi liên tưởng tới câu nói “Sắc bất dị không, không bất dị sắc” của nhà Phật để lập luận về sự tồn tại của các đấng này. Tôi cho rằng tất cả mọi việc trên đời một khi đã xảy ra ắt phải có nguyên nhân và khi việc đã xảy ra chúng ta không thể nói nó là không có. Nên có chỉ có thể bằng có và không chỉ có thể bằng không. Tôi lập luân những sự việc đã xảy ra đối với tôi có liên quan đến Thánh Thần là thực tế ,vì vậy Thánh Thần cũng phải có thực như chúng ta. Tôi nghĩ rằng, các Thánh Thần đã thực hiện các công việc đó bằng các công nghệ siêu đẳng của họ để tạo ra các loại sóng và năng lượng vô tuyến nên chúng ta không thể thấy được. Hơn nữa, các Thánh Thần điều khiển những công nghệ đó từ rất xa nên chúng ta cũng không nhìn thấy họ. Vì vậy, chúng ta tưởng rằng các Thánh Thần là vô hình.

Từ các lập luận này, nên tôi nghĩ là Thánh Thần biết chính xác các con số sẽ ra trong tương lai, nhưng họ cho chúng tôi những con số sai lệch vì phúc đức, thời vận của chúng tôi chưa có. Hơn thế nữa, họ cố tình cho chúng tôi những con số có độ sai lệch nhỏ để chúng tôi có niềm tin mà theo đuổi cho phù hợp với định mệnh đang xấu của chúng tôi. Về sau, tôi luôn tự hỏi vì sao họ biết chính xác các con số sẽ ra trong tương lai, không những thế họ còn biết trước được ý định hành động của chúng tôi. Cuối cùng, tôi đưa ra kết luận chính họ thực hiện hoặc can thiệp vào những sự việc xảy ra thì họ mới biết trước; ngược lại nếu họ không làm thì họ cũng sẽ không thể biết trước. Tôi kết luận Thần Thánh phải là người ngoài Trái đất bằng xương bằng thịt hẳn hoi và Thượng Đế là người lãnh đạo họ. Nhưng mọi thứ mà tôi hiểu biết trong thời điểm đó chỉ là những ý tưởng ban đầu giúp tôi về sau tiếp tục tìm hiểu về những vấn đề huyền bí và các vấn đề có liên quan đến Thượng Đế và con người.

Một thời gian sau, trong tôi đã hình thành thêm khá nhiều quan điểm liên quan đến các vấn đề này và những suy nghĩ đó làm cho tôi rất căng thẳng. Bỗng một hôm, đột nhiên tôi trở nên lúc mê lúc tỉnh không ăn không ngủ, lang thang khắp nơi trong vùng như một người điên; sự việc này kéo dài khoảng hai tháng. Sau đó, tôi tự dưng hoàn toàn tỉnh táo trở lại mà không cần chữa trị gì. Đến một ngày tháng 5 năm 1983 âm lịch, sau khi tôi minh mẫn trở lại, trên chuyến xe đò từ Quảng Ngãi về Đà Nẵng, tôi nghe một giọng nói rất mạnh mẽ vang lên trong đầu, lời nói đó nguyên văn như sau:

“Đệ tử nghe đây Ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng

Đế, ta đến để báo cho con biết: con là người đầu tiên trên thế gian này tìm thấy  Ta”.

Thú thật trong thời khắc đó, tôi rất hoang mang vì giọng nói vang lên như sấm rền rất đáng sợ. Về sau, giọng nói đó còn vang lên trong đầu tôi nhiều lần nữa nhưng mỗi lúc một nhẹ nhàng hơn. Dần dần ,tôi làm quen với giọng nói của Thượng Đế và có thể giao tiếp với ngài bằng giọng nói trong của chính tôi. Nếu tôi có muốn cầu xin Ngài điều gì thì tôi thực hiện bằng giọng nói trong, Thượng Đế sẽ nghe thấy và phúc đáp. Nhưng cũng có nhiều lúc Ngài bất thình lình xuất hiện phán truyền một mạch và kết thúc mặc khải. Ngoài ra, sau này Ngài còn giáng nhập để truyền đạt những thông điệp mà Ngài muốn gia đình tôi cùng nghe. Khi tôi được Thượng Đế giáng nhập, thông tin tôi nhận được biến thành lời nói, ý thức và suy nghĩ của tôi không thể can thiệp được vào những lời nói do chính miệng mình thốt ra. Tôi nghe những lời nói đó như nghe một người nào khác đang nói và tôi cũng ghi nhận các thông tin đó giống như mọi người xung quanh. Ngoài những lần tôi tự ý thỉnh cầu Thượng Đế xin sự giúp đỡ, Ngài còn ấn định mỗi mùng một âm lịch, gia đình tôi phải tập hợp lại để Ngài dạy việc.

Trong một lần mặc khải, Thượng Đế hứa với tôi rằng trong tương lai, Ngài sẽ cho tôi cuộc sống trường sinh bất tử và hưởng được mọi điều hạnh phúc như cuộc sống trên Thiên Đàng. Nhưng trên thực tế, thời điểm đó cuộc sống của tôi rất khó khăn và vất vả, nhiều lúc quá túng thiếu, tôi đã cầu xin Thượng Đế giúp đỡ nhưng ngài phán rằng: “con phải nếm trải sự buồn khổ và vất vả này vì một lý do mà trong tương lai không xa con sẽ hiểu; nhưng rồi con sẽ được đền bù xứng đáng”. Nói chung khi tôi cầu xin tiền bạc của cải thì Ngài luôn từ chối.

Có một lần, gần tới ngày cúng giỗ tổ tiên nhưng trong nhà không còn tiền, tôi liều xin Thượng đế cho tôi một con số để đánh kiếm tiền làm cổ. Sau khi Thượng Đế giáng nhập Ngài phán như sau: “Đệ tử nghe đây ta Thái Thượng Tiên Ông Thánh thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay ta đến với con không phải vì lời cầu xin có liên quan đến việc cúng kính của con mà ta đến vì ngày mai là sinh nhật của con. Ta cho con số 95 đầu gọi là một chút quà mọn và con chỉ được phép đánh 10.000đ VN thôi”. Quả thật, ngày giổ tổ tiên cũng là ngày sinh nhật của tôi, bởi vì cuộc sống quá vất vả nên tôi chưa bao giờ để tâm đến ngày sinh của mình nhưng Thượng Đế đã nhắc cho tôi điều đó. Sau khi Thượng Đế thăng, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên Ngài giúp mình nếu như mình đánh hơn số tiền 10.000đ chắc Ngài cũng không nỡ trách phạt. Vì thế, tôi vay tiền đánh con số 95 đầu 100.000đ. Đến tối ,sau khi nghe đài xổ ra chính xác con số 95 đầu, tôi đem tờ biên lai ra xem thì hỡi ôi người bán số chỉ ghi 10.000đ. Mọi tranh cãi giữa tôi và người ghi số vào ngày hôm sau trở thành vô nghĩa nên tôi đành chấp nhận trúng 10.000đ như lời phán quyết của Thượng đế. Sau sự việc này, tôi biết rằng Thượng Đế gián tiếp nhắc nhở, để tôi cần phải tìm hiểu nhiều hơn về những bí ẩn của linh hồn con người cũng như linh hồn của tổ tiên và ông bà tôi. Ngoài ra, cũng từ việc này tôi còn tin Thượng Đế và các Thiên Thần có thể can thiệp vào suy nghĩ và hành vi của con người. Thượng Đế không can thiệp vào ý định và việc làm ban đầu của tôi, nhưng khi tôi hành động Ngài đã điều khiển người bán số ghi sai và điều khiển cả tôi không kiểm tra lại tờ biên lai, sao cho tất cả mọi việc xảy ra đúng như lời Ngài đã phán trước đó. Về sau, tôi nhận ra 95 cũng là điềm báo năm (1995) tôi bị mất việc ở công ty. Sau này, Thượng Đế còn tạo ra cho tôi rất nhiều tình huống khác, mỗi lần như thế tôi nhận ra một quan điểm mới và tất cả những quan điểm đó đã làm cơ sở để tôi viết nên cuốn sách “Sự Thật Vĩ  Đại”. Tôi sẽ lần lượt kể cho các bạn một số sự kiện xảy ra trong cuộc đời tôi:

Cuối năm 1989, trong không khí mọi người chung quanh đang chuẩn bị đón xuân vui vẻ, nhưng gia đình tôi rất túng thiếu, không nhà, không cửa nên tôi buộc phải đưa vợ con rời thành phố về quê ăn tết. Đêm giao thừa, Thượng Đế giáng nhập phán truyền rằng “Các con nghe đây ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay Ta về để báo cho các con biết năm nay các con sẽ mua được nhà, hơn nữa cuộc sống của gia đình sẽ sung túc hơn và dư giả ra khá nhiều”.

Thú thật, sau khi nghe Thượng Đế phán truyền tôi chỉ hy vọng Ngài giúp tôi trúng số độc đắc may ra mới có thể mua được nhà, vì thời điểm đó tôi sắp bị công ty cho thôi việc nên không thể hy vọng gì khác ngoài trúng số. Nhưng mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán của tôi, cơ may đưa đẩy mùng năm tết tôi gặp lại người anh kết nghĩa đã lâu không gặp và anh ấy là người rất có uy tín với lãnh đạo công ty. Anh ấy đã bảo lãnh cho tôi được xuống tàu làm việc, hơn nữa còn giúp vốn cho tôi làm ăn và kiếm được nhiều tiền. Vì thế, tháng tư năm đó tôi đã mua được nhà và đến cuối năm tôi vẫn còn dư ra khá nhiều. Sau lần đó,tôi đưa ra kết luận mỗi người có định số của riêng mình. Định mệnh bao gồm những vận hạn tốt và xấu theo từng giai đoạn của đời người đã được sắp đặt từ trước. Khi vận hạn cuộc đời không tốt thì hầu hết những cố gắng của chúng ta đều dẫn đến thất bại. Ngược lại, khi vận hạn đã hanh thông thì sẽ gặp được nhiều may mắn dẫn đến thành công. Khi vận hạn xấu, thì dù ta có thật lòng cúng kiến cầu xin các đấng Thánh Thần thì họ cũng không giúp ta; càng cầu xin càng cúng kiến thì chúng ta càng trở nên mê muội. Nhưng khi vận tốt đến, các Thiên Thần sẽ tự động giúp đỡ âm thầm và vô điều kiện để chúng ta đi đến thành công.

Khi vợ tôi mang thai đứa thứ ba vì đã có hai đứa con gái nên tôi rất mong một đứa con trai. Thời ấy ở Việt Nam chưa có siêu âm nhưng tôi rất muốn biết trước đứa con của tôi là trai hay gái, vì thế tôi đã cầu xin Thượng Đế mách bảo cho tôi. Ngài về mặc khải cho tôi rằng thai nhi là trai và còn nói chính xác giờ, ngày, tháng, năm đứa bé sẽ ra đời. Quả thật con trai của tôi đã ra đời đúng vào ngày giờ Thượng Đế đã phán truyền. Sau này khi đặt tên, Ngài còn mặc khải cho tôi đặt tên đứa bé là Ngọc Hoàng vì để chúng tôi tưởng nhớ tới Ngài.

Sau việc này, tôi tin rằng Thượng đế và các Thiên Thần biết rõ tường tận cấu tạo và hoạt động của thể xác con người, hơn nữa họ còn có thể điều khiển mọi hoạt động sinh học trong cơ thể của chúng ta từ xa theo ý muốn của họ. Điều này làm tôi liên tưởng và lý giải vì sao có một số người sau khi nhập đồng có khả năng chữa bệnh cho người khác chỉ bằng nước lã hay lá cây mà bệnh nhân vẫn khỏi bệnh. Nguyên nhân là do các Thiên Thần chữa trị cho người bệnh bằng những thiết bị kỹ thuật công nghệ siêu đẳng từ ngoài Trái đất, nước lã hay lá cây chỉ là cái cớ.

Mùng một tết Nguyên Đán năm 1992, Thượng Đế giáng nhập về nhưng Ngài chỉ nói một câu ngắn gọn: “các con nghe đây ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay là ngày mùng một tết Ta đến để cùng vui xuân với các con”. Sau đó Ngài im lặng và khóc rất nhiều, nói đúng hơn là cảm xúc của Ngài đã truyền qua tôi làm tôi khóc như mưa, trước khi ra đi Ngài nói: “Nhưng tất cả rồi sẽ bình yên, Ta đi đây”. Tháng ba năm đó, khi tôi chở vợ và đứa con trai ba tuổi bằng xe máy về quê cúng tổ tiên, trên đường đi tai nạn xảy ra với chúng tôi. Bản thân tôi suýt chết, vợ tôi bị thương nhẹ nhưng đứa con của tôi thì hoàn toàn không bị gì. Ngày hôm sau, con tôi kể lại lúc xảy ra tai nạn nó thấy có một cánh tay rất dài kéo nó lên.

Sau vụ tai nạn, tôi nghĩ rằng Thượng Đế là Đấng rất nhân từ. Mặc dù Ngài rất thương xót tôi vì biết rằng các Thiên Thần sẽ thực hiện lộ trình định mệnh bằng cách gây ra tai nạn cho tôi nhưng Ngài không thể báo trước để giúp tôi tránh khỏi tai nạn. Vì nếu báo trước hoặc giúp tôi thoát nạn có nghĩa là Ngài đã phá vỡ luật lộ trình định mệnh. Từ vụ tai nạn này, tôi nghĩ rằng để thực hiện lộ trình định mệnh cho con người, các Thiên Thần có thể vừa làm cho ai đó bị tai nạn, đồng thời cứu giúp người khác bằng những phương cách hết sức tự nhiên. Tất cả đều được thực hiện bằng những thiết bị kỹ thuật công nghệ hết sức siêu đẳng của họ. Riêng câu chuyện con trai tôi kể lại, tôi cho rằng vào thời khắc đó các Thiên Thần vừa thực hiện việc giúp con tôi sao cho nó tiếp đất không quá mạnh bằng công nghệ sóng phản trọng lực và đồng thời đưa vào não nó một file hình ảnh để nó thấy có một cánh tay rất dài từ trên trời kéo nó lên. Vì vậy con tôi không bị ảnh hưởng gì bởi vụ tai nạn và điều nó nhìn thấy không phải là từ ngoài không gian mà thấy ngay từ trong đầu của của chính mình. Trong đời sống thực tế có những vụ tai nạn thảm khốc xảy ra làm chết nhiều người, nhưng đôi khi cũng có một số ít người trong số đó thoát nạn và sống sót một cách may mắn đến độ mầu nhiệm. Tôi cho rằng may mắn mà những người đó có được không phải là do tự nhiên mà do được các Thiên Thần giúp đỡ. Quá trình giúp sức của các Thiên Thần diễn ra rất tự nhiên khiến con người rất khó nhận biết và chúng ta thường cho rằng những điều kỳ diệu đó xảy ra chỉ là may mắn ngẫu nhiên.

Năm 1995, sau khi nghỉ việc ở công ty tôi có dự định lên Đắc Lắc mua 10 mẫu cafe để canh tác. Chúng tôi đã chuẫn bị sẵn sàng mọi thứ cho chuyến đi, nhưng trước khi đi vợ chồng tôi đã cầu xin Thượng Đế giúp ý kiến. Ngài giáng nhập về và phán một câu duy nhất “tiền đi thì có, tiền về thì không”.

Sau khi được Thượng Đế chỉ dạy, tôi đã từ bỏ ý định. Quả thật, năm sau hạn hán xảy ra, mảnh vườn cafe tôi tính mua thiếu nước tưới trầm trọng, hơn nữa thời điểm đó giá cafe xuống rất thấp nên có một số người đã chặt bỏ cây cafe để trồng các loại cây lương thực khác.

Sau vụ đó, tôi suy luận: Thượng Đế và các Thiên Thần có thể biết tường tận sự cấu tạo của Trái đất, tầng khí quyển và những qui luật thời tiết nên họ biết rất rõ mọi điều sẽ xảy ra sau đó nhiều năm. Cùng hướng suy nghĩ này, tôi cho rằng các nhà tiên tri có thể nói đúng những thiên tai, động đất xảy ra trong tương lai vì họ nhận thông tin từ người sẽ thực hiện hoặc biết trước điều sẽ xảy ra – tương tự như việc Thần Thánh cho tôi các con số.

Vào khoảng tháng 8 năm 1989, khi tôi đang lái xe trên đường và đang suy nghĩ về những công việc mình sắp làm, bất thình lình tôi nhận được sự mặc khải của Thượng Đế với một câu duy nhất “Thất bất, bại tan”; tôi chưa kịp phản ứng thì Ngài đã kết thúc mặc khải. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói này và lúc đó tôi cho rằng câu nói của Thượng Đế báo cho tôi biết công việc làm ăn sắp tới của tôi sẽ thành công; nhưng tôi không thấy câu nói của Ngài ứng nghiệm trong việc làm ăn của tôi và sau đó tôi không để tâm tới câu nói này nữa. Mãi cho tới năm 2011, khi tôi bắt đầu viết cuốn sách này, Ngài xuất hiện và một lần nữa mặc khải nguyên văn câu nói này. Đó như là một sự nhắc nhở của Thượng Đế để tôi hiểu ra ẩn ý nằm trong câu nói và nó giúp tôi tìm cho một hướng đi mới: đó là tập trung mọi thông tin còn bất cập từ các nguồn khác nhau để tìm ra sự thật. Về sau tôi đã ứng dụng phương pháp này sắp xếp các thông tin theo  một logic như đã được trình bày trong cuốn sách.

Tôi xin tiếp tục kể về cuộc sống thực tế của gia đình tôi, ngoài công việc đi tàu của tôi đến năm 1995, vợ chồng tôi còn làm rất nhiều công việc khác như: bán hàng ăn, làm lò bánh mì, làm kem, buôn bán nhà đất, buôn xe máy, nuôi trồng thủy sản, mở quán cafe, thậm chí còn làm cái số đề và môi giới cá cược đá bóng. Nhưng tất cả những công việc làm ăn đó không mang lại kết quả lâu dài, vì thế tôi và vợ con rời thành phố Đà Nẵng vào thành phố Hồ chí Minh để tìm kiếm cơ hội mới. Nhưng mọi việc xảy ra vẫn là ý Trời, bản thân tôi không thể tìm được công việc và trở thành kẻ vô công rỗi nghề, suốt ngày làm bạn với chiếc máy tính cũ để giết thời gian bằng cách đọc sách, đọc báo, đánh cờ trên mạng. Từ đó, tôi nảy ra ý định viết cuốn sách nói lên những quan điểm mà tôi từng suy nghĩ từ bấy lâu nay.

Nhưng thời gian đầu, tôi nghĩ rằng những gì tôi định viết trong cuốn sách là những điều hết sức mới mẻ và rất dễ xảy ra va chạm, vì thế vợ chồng tôi cầu xin Thượng Đế giúp ý kiến. Khi giáng nhập, Ngài phán “Ta Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay ta về đây để nói cho các con biết: cuộc sống mà bao nhiêu năm nay các con trải qua là con đường Ta đã chọn cho đệ tử Ta từ trước. Ý muốn viết cuốn sách của đệ tử cũng là ý định của Ta. Thời khắc đã đến, đệ tử phải thực hiện nhiệm vụ viết cuốn sách và loan truyền để cho cả thế giới biết được sự thật này. Nhưng bây giờ, chưa phải là lúc bắt đầu, thời gian này con phải tìm đọc thật nhiều các tài liệu, sách báo và các thông tin có liên quan đến cuốn sách, kể cả kinh điển tôn giáo. Khi nào Ta thấy được, lúc đó ta sẽ ấn định ngày viết cho con”. Tôi đã theo lời dạy của Ngài tìm đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến thuyết tiến hóa, thuyết thiết kế thông minh, thuyết big bang, lịch sử loài người; tham khảo Kinh Thánh Cựu Ước và Tân Ước, Kinh Qur’an, giáo lý Phật Giáo, lịch sử Đạo Cao Đài, Đạo Đức Kinh và nhiều kinh điển khác. Tôi cũng đọc nhiều tài liệu về các hiện tượng tâm linh, hiện tượng bí ẩn, hiện tựng UFOs, những vòng tròn bí ẩn trên cánh đồng và các công trình kiến trúc cổ đại …

Nhưng sau một thời gian tìm hiểu, tôi cảm thấy mình vẫn thiếu tự tin và nghĩ rằng tôi không thể viết nổi cuốn sách này vì trong cuộc đời, tôi chưa bao giờ viết bất cứ bài văn nào. Vì thế, tôi đã cầu khẩn Thượng đế xin Ngài hãy mặc khải từng câu từng chữ cho tôi như trường hợp của Đấng tiên tri Muhammad khi cho ra đời cuốn Kinh Qu’ran. Lời khẩn cầu của tôi đã được Thượng đế nghe thấy, nên vào một buổi tối tháng 3, 2011 âm lịch, Ngài mặc khải và truyền đạt cho tôi lời lẽ nguyên văn như sau: “Ta là thầy của con cũng chính là Thượng đế của con đây, lời thỉnh cầu của con không được Ta chấp thuận vì hai lý do sau:

“-Thứ nhất: Trường hợp của con không giống như trường hợp của nhà tiên tri Muhammad, ông ta là người được Ta chọn từ đầu để thực hiện sứ mệnh mà Ta đã định trước. Hơn nữa ông ta cũng là người cuối cùng làm việc cho Ta theo cách ấy. Nhưng con thì khác, nếu bây giờ Ta mặc khải từng lời từng chữ để con viết ra cuốn sách thì mọi cố gắng của con từ trước tới giờ trở nên vô nghĩa. Hơn nữa, nếu Ta mặc khải để con viết cuốn sách thì con sẽ không hiều được ý nghĩa trong những điều con sẽ viết. Vì vậy, con phải tự tìm hiểu tất cả mọi điều và tự viết lấy.

-Thứ hai: Cuốn sách con sắp viết sẽ chứa đựng toàn bộ sự thật mà Ta không có ý định tự công bố cho loài người biết. Ta đã cho loài người rất nhiều thông điệp và chờ đợi; người đầu tiên trên thế gian này tìm thấy Ta theo cách đúng đắn nhất thì ta sẽ nhận người đó làm đệ tử và dìu dắt người đó viết ra cuốn sách. Con chính là người đầu tiên tìm thấy Ta theo cách như vậy, vì thế bắt buộc con phải tự mình viết ra cuốn sách. Kể từ hôm nay con không còn được quyền từ chối trách nhiệm này nữa, nhiệm vụ của con là phải làm sáng tỏ những gì con đã tìm thấy và hoàn thiện cuốn sách. Ta hứa, trong quá trình viết nên cuốn sách, Ta sẽ cho con Ta là Đức Chúa Giêsu thay Ta trợ giúp cho con”.

Vào một buổi chiều ngày 01/06/2011 âm lịch tôi được Thượng đế mặc khải: “Đêm nay tất cả mọi người trong gia đình con phải có mặt để ta dạy việc”. Đêm xuống mọi người có mặt đầy đủ, Thượng đế giáng nhập và phán truyền: “Ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay Ta đến đây để báo cho các con biết ngoài đại đệ tử, Ta sẽ nhận thêm 12 đệ tử nữa. Trong số này có vợ của đại đệ tử, vợ chồng con gái lớn, vợ chồng con gái nhì, con trai, cháu ngoại và người anh họ của đại để tử “Nguyễn Thanh Phong”, số còn lại Ta sẽ chỉ định sau. Tất cả các con phải có nhiệm vụ giúp đỡ đại đệ tử hoàn thành sứ mệnh mà Ta đã giao để tích lũy công đức cho riêng mình. Công việc truyền bá tư tưởng của quyển sách sẽ còn kéo dài nhiều thế hệ sau. Về phần cuốn sách, các con không nhất thiết phải đăng kí bản quyền, không cần phải in ấn để bán kiếm lợi nhuận. Chỉ cần các con làm một trang web và đưa nội dung lên để mọi người trên thế giới cùng chia xẻ”.

Ngày 01/07/2011 âm lịch, Thượng Đế giáng nhập ấn định ngày 06/07 âm lịch tức ngày 05/08/2011 là ngày tôi được phép bắt đầu viết cuốn sách. Ngài căn dặn mỗi ngày tôi chỉ được phép viết từ 22h-2h sáng thì công việc mới có hiệu quả. Ngoài ra, tôi còn phải nghỉ viết vào ngày chủ nhật và sau đó Ngài còn phán tôi phải viết đến lần thứ ba thì mới thành công. Quả thật, tất cả những gì Ngài phán dạy đã diễn ra hoàn toàn đúng như vậy.

Đúng 22 giờ đêm 06/07 âm lịch tức ngày 05/08/2011, tôi bắt đầu thực hiện công việc viết cuốn sách. Lần thứ nhất, chỉ trong vòng hơn một tháng tôi đã viết xong cuốn sách, nhưng sau khi đánh máy và đọc kĩ tôi nhận thấy mình viết thật tệ, hơn nữa có nhiều quan điểm trình bày chưa được rõ ràng. Đồng thời cũng vào thời gian này tôi có một giấc mơ thấy mình đứng ngắm một khu nhà mới xây và khi bước vào khu nhà tôi nhìn thấy phần lớn nội thất các căn nhà còn rất ngổn ngang. Khi giật mình tỉnh giấc, tôi biết rằng đây là một thông điệp của Thượng Đế nhắn nhủ: quyển sách tôi viết chưa được tốt. Vì thế, tôi vứt bỏ tất cả và cẩn thận viết lại từ đầu. Bốn tháng sau, tôi viết xong lần thứ hai nhưng khi đọc lại, tôi nhận thấy vẫn còn một số quan điểm chưa hoàn toàn hợp lý và còn nhiều điều bất cập, hơn nữa văn phong trong cuốn sách rất lủng củng nên tôi quyết định viết lại lần thứ ba.

Trong thời gian viết lại cuốn sách lần thứ ba tôi đã được Đức Chúa Giêsu trợ giúp nhiều lần như lời của Thượng Đế phán trước đó.

Lần thứ nhất, khi đề cập đến nguồn gốc vũ trụ, có lẽ vì tôi sợ đụng chạm đến đức tin của rất nhiều người, nên tôi đã vận dụng các quan điểm của Cơ Đốc Giáo và viện dẫn lời lẽ Kinh Thánh để lập luận Thượng Đế là Đấng sáng tạo vũ trụ. Nhưng sau khi tôi viết ra quan điểm này, ngay trong đêm đó và đêm kế tiếp dù rất cố gắng tôi cũng không thể nào ngủ được vì tâm trí tôi luôn bị cuốn hút vào vấn đề này nhưng vẫn không thể nghĩ ra. Đến 5h sáng vào đêm thứ ba Thượng đế đã mặc khải cho tôi rằng “Ta là thầy của con đây. Ta muốn con đem tri thức của con truyền bá cho nhân loại nhưng trước tiên con phải hiểu biết tất cả mọi điều bằng sự thật. Ta chỉ chấp nhận con viết văn không hay, chứ Ta không thể chấp nhận con sai dù chỉ là một quan điểm nhỏ”. Ước chừng một phút sau, Đức Chúa Giêsu giáng nhập cũng bằng hình thức mặc khải (Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được tiếp xúc với Đức Chúa Giêsu qua mặc khải). Ngài phán rằng “Ta là Đức Chúa Giêsu của con đây, Ta thay mặt cha Ta đến để hỏi con: theo con trước khi vũ trụ hình thành liệu sự sống có tồn tại được không” Tôi còn đang bàng hoàng trong không gian tĩnh mịch đó, Ngài phán tiếp: “Con hãy tự suy nghĩ và tìm cho mình câu trả lời hợp lý nhất”. Sự mách bảo này của Đức Chúa Giêsu đã mở lối cho tôi xác định quan điểm về nguồn gốc hình thành của vũ trụ là không Thượng Đế sáng tạo như đã trình bày trong cuốn sách. Sau đó, tôi đã có được một giấc ngủ yên lành.

Lần thứ hai, khi đề cập đến vấn đề nguồn gốc con người, thoạt đầu tôi không nghĩ rằng con người tiến hóa từ giống tinh tinh như quan điểm của Charles Robert Darwin. Tôi nghĩ rằng, Thượng đế đã cho các Thiên Thần sử dụng nguồn gene của họ nhân bản để tạo ra loài người. Nhưng sau khi viết ra quan điểm này, tình trạng mất ngủ đã lặp lại với tôi. Đêm đầu tiên khi tôi không ngủ được tôi biết là mình đã sai, nhưng vì định kiến nên tôi suy nghĩ hoài không thấy mình sai chỗ nào. Đến đêm thứ ba, Đức Chúa Giêsu xuất hiện phán truyền: “Ta là Chúa Giêsu của con đây Ta đến để hỏi con, theo con nếu đem so sánh nguồn gene cấu tạo sự sống của Ta và nguồn gene cấu tạo sự sống của con người hiện tại, con thấy có điều gì khác biệt trong đó không?”. Ngài phán tiếp: “Con nên biết tiến hóa là một quá trình không thể thiếu cho tất cả mọi sự phát triển”. Từ lời dạy này của Đức Chúa Giêsu, tôi đã tìm thấy sự chân thật trong các quan điểm liên quan đến nguồn gốc và sự tiến hóa của con người như trình bày trong cuốn sách.

Lần thứ ba, khi đề cập đến lĩnh vực tôn giáo, tôi cho rằng cách tu hành của một số đệ tử Phật giáo là tiêu cực, không tốt cho sự phát triển chung của nhân loại. Một lần nữa, tôi lại rơi vào tình trạng mất ngủ. Tôi biết mình sai, nhưng vì mang nặng định kiến nên tôi vẫn không biết mình sai chỗ nào.

(Định kiến này xuất phát từ những thực tế mà tôi đã từng chứng kiến. Lúc còn nhỏ, mẹ tôi đi làm ăn xa, anh em tôi sống với bà nội. Lúc đó, nội tôi khoảng 75 tuổi hơn nữa, nội tôi còn bị tật ở đôi chân, lưng gù đi lại rất khó khăn. Nhưng ngày hai buổi bất kể sương gió, nắng mưa, nội tôi vẫn đi chợ bán từng cộng rau kiếm tiền nuôi nấng anh em tôi. Thời đó có rất nhiều thầy tu đi khất thực và tôi thường thấy nội tôi mang cơm, thức ăn hoặc tiền cho những người này. Đôi khi, tôi tỏ thái độ bất đồng với nội nhưng nội giải thích rằng: nội đang làm việc thiện để tích phúc cho anh em tôi. Mặc dù, nội nói thế nào tôi vẫn cho rằng những người đó là không tốt. Vì tôi nghĩ rằng, họ trẻ và khỏe mạnh hơn nội tôi rất nhiều và họ lớn hơn anh em tôi nhưng họ không chịu đi làm để kiếm sống mà chờ đợi sự cung phụng của những người như nội tôi để tu hành cho bản thân họ. Từ đó cho dù ai nói thế nào thì suy nghĩ của tôi vẫn không thay đổi vì các hình ảnh mà tôi đã tận mắt chứng kiến đã in sâu vào tâm trí tôi.)

Tương tự như những lần trước, vào đêm thứ ba Đức Chúa Giêsu xuất hiện và hỏi tôi: “Theo con trong hiện tại và tương lai, cái gì của con người là quý giá nhất?” sau đó Ngài phán tiếp: “Con đã biết dụ ngôn về cây dằm mà Ta nói trong kinh Thánh Tân Ước rồi đúng không? Vậy trước khi lấy cây dằm trong mắt người thì con phải lấy cây xà trong mắt con trước đã. Ta không xét đoán người ắt người sẽ không xét đoán ta. Hơn nữa, con nên biết mọi tri thức mà cha ta mang đến cho con người không có gì là không hữu ích” (Dụ ngôn cây dằm trong Kinh Thánh Tân

Ước, Matthew câu 1-5 chương 7). Sau sự chỉ dạy và nhắc nhở của Đức Chúa Giêsu, giúp tôi nhận ra rằng linh hồn của con người là cái quý giá nhất. Trong linh hồn có một phần rất quan trọng đó là tâm hồn và chính tâm hồn đã sản sinh ra tính cách của con người. Nhưng tính cách của con người rất khó thay đổi vì thế Thượng đế cho Phật giáo ra đời giúp loài người tu luyện tâm hồn. Người Phật tử chân chính có thể mất một vài kiếp tu hành xa rời thế tục. Nhưng sau khi đạt được một thành quả nhất định, Thượng Đế sẽ cho những linh hồn này đầu thai vào nơi chốn có điều kiện tốt để tiếp thu kiến thức để mang lại hữu ích cho xã hội. Với một nền tảng đạo đức và lòng từ bi sẵn có trong tàng thức, thì những người này dù có làm việc trong bất cứ lĩnh vực nào họ cũng sẽ đặt lợi ích của mọi người lên trên lợi ích của bản thân mình.

Sau tất cả những trải nghiệm trong cuộc đời, tôi nhận ra rằng, không có bất kì việc làm nào của Thượng Đế mà không có ý nghĩa. Đạo Phật có cái hay, cái tốt của đạo Phật; đạo Cơ Đốc có cái hay, cái tốt của đạo Cơ Đốc, đạo Hồi có cái hay, cái tốt của đạo Hồi… Những điều hay lẽ tốt trong tôn giáo hay tất cả những gì Thượng Đế đã mang đến cho con người đều có giá trị cho từng thời kỳ phát triển của nhân loại. Trong đó, có rất nhiều điều mang giá trị vĩnh viễn nhưng cũng có nhiều điều chỉ thích hợp cho một thời điểm nào đó.

Ngoài những sự việc kể trên đây, Thượng Đế và Đức Chúa Giêsu còn gởi cho tôi nhiều thông điệp qua những giấc mơ giúp tôi hoàn thiện cuốn sách.

Trong quá trình viết cuốn sách, tôi thực lòng không có ý định viết ra những điều riêng tư của cuộc đời tôi trong cuốn sách. Nhưng ý định đó đã thay đổi khi tôi viết gần xong cuốn sách. Vào đêm giáng sinh 2011 tức mồng 01/12/2011 âm lịch, như thường lệ tôi và mọi người trong gia đình cầu xin Thượng Đế về để Ngài dạy việc. Nhưng lần cầu xin này Thượng Đế không giáng nhập mà thay vào đó là Đức Chúa Giêsu; đây là lần đầu tiên Đức Chúa Giêsu đến với chúng tôi bằng hình thức nhập đồng. Ngài phán rằng: “Ta là Đức Chúa Giêsu của các con đây. Đêm nay, khắp nơi trên thế giới đang tôn vinh và hát mừng sự ra đời của Ta, nhưng điều này là không đúng vì trong thực tế Ta chưa bao giờ được ai trên Trái đất này sinh ra. Ta chỉ thực sự đến Trái đất làm việc theo ý nguyện của cha ta trong thể xác của người mang tên Giêsu trong thời khắc làm lễ Báp Têm trên sông Giô-Đanh. Nhưng hôm nay ta đến đây không phải vì việc đó mà Ta có một việc quan trọng khác thông báo cho các con biết: trong chương cuối của cuốn sách, đại đệ tử phải có nhiệm vụ viết ra tất cả mọi sự thật xảy ra trong cuộc đời mình và những sự việc có liên quan đến cha Ta và Ta cho mọi người trên khắp nơi trên thế giới cùng biết. Đây là ý muốn của cha Ta, tức là thầy của các con vì thế đại đệ tử phải thực hiện nghiêm túc ý nguyện đó của người. Ta đi đây”.

Đêm giao thừa năm Nhâm Thìn (2012), tôi và các thành viên trong gia đình tề tựu đông đủ để cầu xin Thượng Đế. Sau khi giáng nhập Thượng Đế phán dạy như sau: “Ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế, hôm nay ta về đây nói cho các để tử biết năm nay là năm rất quan trọng với thế giới, là năm chuyển giao một thời kỳ phát triển mới của nhân loại cũng là năm rất quan trọng với các đệ tử. Hôm nay, Ta cho các con biết vào ngày 17/07 âm lịch tức ngày 02/09/2012 các con phải cho trang web chính thức đi vào hoạt động. Các đệ tử phải tận lực hoàn thành sứ mệnh này để tích lũy công đức và Ta sẽ sớm đem đến cho các đệ tử nhiều điều tốt đẹp. Ta đi đây”. Sau khi Thượng Đế thăng, Đức Chúa Giêsu giáng nhập. Ngài dạy rằng: “Từ nay các con phải cố gắng trao dồi đức hạnh và vững lòng tin nơi Thượng đế và hết lòng phụng sự Ngài thì trong tương lai không xa các con sẽ được Thượng đế ban thưởng nhiều điều tốt đẹp. Và con đường phụng sự thiết thực nhất hiện tại là các con phải cố gắng hoàn thành tốt mọi công việc có liên quan đến cuốn sách để truyền tải tư tưởng đó cho mọi người trên thế giới cùng biết, nhằm giúp con người tiến hóa nhanh hơn, rút ngắn thời gian tiếp cận ngày phán xét cuối cùng”. Ngoài ra, Ngài còn căn dặn các con tôi chỉnh sửa văn phong chứ không được chỉnh sửa những quan điểm đã thể hiện trong cuốn sách vì các quan điểm đó đã đúng với thực tế.

Hơn một tháng trước khi trang web đi vào hoạt động, trong lúc tôi và đứa con rể cũng là một đệ tử của Thượng Đế, biên tập đến đoạn sự xuất hiện lần đầu tiên của Thượng Đế và các Thiên Thần thì chúng tôi rất bối rối. Chúng tôi không biết sự thật là Thượng Đế xuất hiện trước các Thiên Thần bao lâu hay là đồng thời cùng xuất hiện. Vì lý do này nên chúng tôi đã đi đến quyết định không đề cập đến vấn đề này trong cuốn sách. Ngay thời khắc đó Thượng Đế giáng nhập và Ngài phán, “Ta là Thái Thượng Tiên Ông Thánh Thể Ngọc Hoàng Thượng Đế thầy của các đây, Ta luôn dỏi theo từng suy nghĩ, từng việc làm của các con. Ta có thể đến để truyền đạt thông tin cho đại đệ tử, bằng bất cứ hình thức nào và bất cứ nơi đâu không nhất thiết phải cầu xin thì Ta mới đến. Ta đến để nói cho các con biết Ta là người đầu tiên có mặt trong vũ trụ và chính Ta là người đã tạo ra các Thiên Thần. Ta đi đây”. Sau khi Thượng Đế thăng chúng tôi đã viết ra sự thật này trong cuốn sách.

Năm ngày sau khi trang web ra đời, trước buổi cơm trưa, Thượng Đế đã mặc khải cho tôi và phán, “Ta là thầy của con đây, ngoài các vấn đề con đã viết Ta cho con biết một sự thật khác mà con nên nói ra cho mọi người cùng biết. Chính Ta đã sống trong thể xác của Lão Đam (Lảo Tử) ba năm và Ta đã viết ra Đạo Đức Kinh, Ta đã để lại xác của Lão Đam trong sa mạc trước khi trở về Thượng Giới.”

Sau tất cả những gì mà tôi đã trải qua và bằng kinh nghiệm từ bản thân, tôi nhận thấy rằng: đức tin xuất phát từ tâm hồn nhưng nếu đức tin không được dẫn dắt bởi lý trí và tri thức thì đức tin đó là mù quáng. Bản thân tôi trước đây không theo bất kỳ một tôn giáo nào. Nhưng đến hôm nay, sau khi đã hiểu biết nhiều điều và tìm thấy sự thật thì tôi đã tuyệt đối tin vào Thượng Đế mặc dù hiện tại tôi vẫn không theo tôn giáo nào.

Cuối cùng, tôi muốn nói lời cảm ơn chân thành nhất dành cho người vợ thân  yêu của tôi. Người phụ nữ đã từng chia ngọt sẻ bùi cùng tôi trong suốt 30 năm qua, là người đã ủng hộ tôi nhiệt tình nhất từ những ngày đầu viết sách. Cảm ơn các con trai, con gái và con rể, anh họ,tiến sĩ Jed Jones, Nhà văn Ranee Spina, biên tập viên Matt R, biên tập viên Kelsey C đã luôn ủng hộ tôi hết mình giúp tôi biên tập, dịch thuật, và đóng góp nhiều ý kiến thiết thực để tôi hoàn thành cuốn sách và tạo ra trang web.

Tôi xin gởi lời cảm ơn chân thành nhất của tôi đến với quý độc giả đã chia sẻ cùng tôi qua cuốn sách này. Những gì tôi đã viết trong cuốn sách là đúng hay sai, tốt hay xấu, và nó có giá trị to lớn thực sự hay chỉ là những điều vô nghĩa, bạn hãy cảm nhận cho chính bạn. Tôi rất hoan nghênh ý kiến đóng góp của bạn.

Nguyễn Ngọc Thuận thường cập nhật trên trang www.giwho.com

Và bạn có thể liên lạc với tác giả qua điện thư  thuan198dd@yahoo.com