Để bắt đầu cuốn sách, xin các bạn cho phép tôi hiệu chỉnh một số thông tin chưa thực sự hoàn chỉnh mà tôi đã trình bày trong hai cuốn sách Sự thật vĩ đại và Sự thật tối hậu. Lý ra tôi đã chỉnh sửa những thông tin chưa thực sự hoàn chỉnh đó, ngay trong hai cuốn sách đó. Nhưng tôi nhận thấy rằng, việc cứ liên tục sửa chữa những sai lầm đã xảy ra là không cần thiết. Trường hợp, sau khi tôi phát hiện ra một điều gì đó chưa thực sự chính xác, lập tức tôi sửa chữa điều đó, ngay trên các cuốn sách tôi đã từng viết. Cũng tức là tôi đang cố gắng che đậy sự thật, che đậy sự ngu dốt của chính tôi ngay tại thời điểm tôi viết ra nó. Vậy nên, tôi đã không chỉnh sửa bất cứ một thông tin chưa thực sự hoàn chỉnh mà tôi đã viết ra trước đây. Tôi đã chấp nhận để nguyên vẹn những sai lầm đó tồn tại trong hai cuốn sách trước như là bằng chứng cho các bạn thấy sự tiến hóa của chính tôi. Thành  thật xin lỗi các bạn về các thông tin tôi có chưa thực sự hoàn chỉnh đã tồn tại trong hai cuốn sách trước.

Trên thực tế, tôi vẫn biết rằng cho dù ước muốn của tôi là có to lớn đến bao nhiêu. Ước muốn của Nhân loại là có vĩ đại đến bao nhiêu trong vấn đề tiếp cận sự thật, thì việc đó cũng không bao giờ là dễ dàng như con người tiếp cận với những ước muốn khác mang tính cá nhân. Bạn thấy đấy, như tôi đã trình bày trong cuốn Sự thật tối hậu, bạn muốn có được sự thức tỉnh, nhất thiết linh hồn bạn phải đi qua bóng tối và trải nghiệm đầy đủ những điều xảy ra thế giới đó. Vì vậy cái gọi là thời điểm, cái gọi là điểm rơi về nhận thức của mỗi cá nhân và tập thể Nhân loại là vô cùng cần thiết cho việc tiếp cận sự thật.

Bạn hãy thử suy ngẩm về lời phán của God trong thông điệp Heavenletter #5633 Heroes of Infinity, “Hãy nhìn xem, không ai có thể nhìn thấy trước thời hạn tất cả các câu hỏi mà bạn có thể hỏi, trước khi bạn trải nghiệm điều đó trong cuộc sống”. Bạn thấy đó, Ngoài việc bạn phải tự trải nghiệm thực tế những điều có liên quan đến câu hỏi của chính bạn. Còn lại thời điểm cũng chính là cái rất quan trọng để bạn có thể, có được câu trả lời chính xác cho những câu hỏi liên quan đến những bí mật được che giấu. Suy ngẩm về lời God phán, có thể bạn sẽ hiểu lý do vì sao tôi đã không thể nào tiết lộ được những sự thật, mà tôi đã từng đề cập đến trong hai cuốn sách trước, một cách đầy đủ và chính xác ngay từ đầu. Bạn thấy đó, God đối với tất cả chúng ta luôn là tình yêu thương vô điều kiện và tuyệt đối công bằng. Vì vậy, trong mắt của God tôi cũng như các bạn, cho dù tôi là ai, các bạn là ai, vẫn không có sự khác biệt. Tôi rất đam mê và luôn cố gắng tìm kiếm sự thật, nhưng nếu tôi chưa trải nghiệm qua những điều có liên quan đến câu hỏi, chắc chắn tôi vẫn không thể nào có được câu trả lời hoàn toàn chính xác.

Trường hợp, cho dù tôi đã trải nghiệm qua, nhưng thời điểm của nhân loại chưa thích hợp, tôi vẫn không thể nào có được câu trả lời trong sự thật, nhằm chia sẻ với các bạn. Thực lòng trong tôi luôn có một ước muốn hết sức là lớn lao, cùng với một đam mê hết sức cháy bỏng, với những gì có liên quan đến sự thật. Nhưng sự đam mê và lòng ham muốn của tôi đến bao giờ và thời điểm nào sẽ được God đáp ứng lại là một vấn đề khác. Ở đây, vấn đề tìm kiếm sự thật, không liên quan đến việc là ai giỏi hơn ai hoặc ai tài hơn ai. Nhưng vấn đề ở đây là khi bạn tiết lộ một sự thật nào đó, tại một thời điểm nào đó, liệu nó có mang lại lợi gì cho người khác hay không? đấy mới là vấn đề God luôn cân nhắc, nhằm cho phép bạn bạn tiết lộ hay không?. Chúng ta cứ ngỡ rằng việc con người càng biết được nhiều sự thật thì càng tốt cho con người. Nhưng trên thực tế, có khi việc biết được sự thật lại không có lợi ích gì, vì những sự thật đó là không thích hợp với thời điểm tiến hóa của linh hồn. Ví dụ: Nếu God tiết lộ cho bạn biết được ý nghĩa thực sự của luật VÔ VI trong thời điểm mà bạn còn đang trải nghiệm thế giới bóng tối là không thích hợp cho bạn. Bởi bạn không biết được ý nghĩa thật sự của luật VÔ VI bạn mới có thể phạm luật và một khi bạn phạm luật thì giá trị của luật VÔ VI mới phát huy được tác dụng của nó, nhằm có thể giúp cho bạn trải nghiệm nhiều hơn. Vì vậy, với câu nói “Hãy để mọi điều thuận theo tự nhiên” thực sự là một câu nói tuyệt vời. Bởi thuận theo tự nhiên là điều mà mỗi chúng ta cần tôn trọng và chấp nhận nó trong vui vẻ, nhưng không là giận dữ bởi sự cưỡng cầu.

Có lẽ trước khi viết cuốn sách này tôi cần tự bạch một vài vấn đề nhằm chia sẻ với các bạn và rất mong các bạn thấu hiểu con người và cuộc đời của tôi. Và vấn đề đó có liên quan đến hai hai cuốn sách Sự thật vĩ đại và Sự thật tối hậu của tôi. Có nhiều bạn hỏi tôi rằng: một khi tôi đã đặt tên cho cuốn sách là Sự thật vĩ đại, thì ít ra cuốn sách đó phải nói toàn là sự thật, nhưng vì sao nó vẫn chưa là sự thật hoàn toàn. Ngoài ra, có người còn nói với tôi, là tôi không nên đặt tên cho cuốn sách thứ hai là Sự thật tối hậu. Vì họ cho rằng nếu tôi đã nói nó là Sự thật tối hậu thì sẽ không còn sự thật nào nữa sau cuốn sách đó nữa. Trên thực tế, Sự thật vĩ đại không đồng nghĩa toàn bộ nó là sự thật. Tương tự như vậy, một Sự thật tối hậu là một sự thật không bao giờ thay đổi, nhưng không là sự thật cuối cùng cho toàn bộ sự thật

Thú thực với các bạn, trước khi viết cuốn sách Sự thật vĩ đại, tôi không nghĩ là tôi đang hướng việc làm của tôi đến với mục đích nổi tiếng hay tiền bạc. Suy nghĩ đơn giản của tôi lúc đó, chỉ là muốn thỏa mãn một ước mơ bằng lòng đam mê của tôi liên quan đến sự thật, vậy thôi. Nhưng sau khi đang viết, God đã chỉ thị cho tôi là nên tạo ra một trang web và đưa nó lên để chia sẻ với mọi người. Các bạn có biết không, thậm chí là sau khi viết xong cuốn sách tôi còn không biết đặt tên cho cái tựa đề cuốn sách là gì. Thực ra, không phải là tôi không đặt tên cho cuốn sách, ngược lại tôi đã đặt rất nhiều cái tên khác nhau cho cuốn sách. Nhưng không có cái tên nào được sự chấp nhận của God, sau cùng God đã đích thân đặt cái tựa cho cuốn sách của tôi là Sự thật vĩ đại. (Về sau này cũng vậy God Mẹ/Cha đã ấn định ngày giờ và đặt tên cho cuốn sách thứ hai của tôi là Sự thật tối hậu, trước khi viết nội dung. Riêng cuốn sách này đích thân Đấng Tạo Hóa đặt tên và ấn định ngày giờ cho bắt đầu thực hiện nó). Thú thực với các bạn thoạt đầu khi tôi nghe God đặt cái tựa cho cuốn sách của tôi là Sự thật vĩ đại, tôi rất phân vân vì tôi nghĩ rằng nếu tôi đặt cái tựa cho cuốn sách là Sự thật vĩ đại, không khéo người ta sẽ nghĩ tôi là kẻ nguông cuồng, tự cao tự đại. Nhưng cuối cùng God/Cha đã phán, “Con nên chấp nhận đây là sự thật, vì nó là sự thật, hơn nữa nó lại là sự thật vĩ đại. Vì vậy con không nên chối bỏ sự thật, nhưng là hãy làm theo tiếng nói của sự thật xuất phát từ trái tim của con, vậy thôi.”

     Thậm chí là sau khi hoàn thành trang web và chuẩn bị đưa lên mạng God vẫn chưa chấp nhận. God chỉ thị cho tôi viết thêm đoạn nói về Lão Tử là hiện thân của God/Cha vào trong phần cuối cuốn sách. Ngoài ra God còn chỉ thị cho tôi thêm 5 từ ” Hay là sự vô nghĩaphía dưới tiêu đề Sự thật vĩ đại trên trang chủ của trang Web. Tâm sự để các bạn thấy, bản thân tôi nhiều lúc không thể nào làm chủ được mình, nhưng khi suy ngẫm lại tôi cho rằng mọi chỉ thị của God dành cho tôi trong mọi hành động quả thực là rất cao minh và tuyệt vời.

Ví dụ như việc God chỉ thị cho tôi viết lời tác giả trong phần cuối cuốn Sự thật vĩ đại. Một chỉ thị thoạt nhìn tưởng chừng như không có ý nghĩa gì. Bởi tôi còn nhớ ngày đó, khi cuốn sách còn đang thời kỳ dịch thuật, có người đã khuyên tôi, là một cuốn sách nói đến những vấn đề tâm linh, mang tính xây dựng đạo đức. Vì vậy, tôi cần phải bỏ đi chương nói về lời tác giả, để giữ hình tượng cho tôi sau này, bởi trong lời của tác giả đã đề cập đến rất nhiều thói hư tật xấu của chính tôi. Người ta còn khuyên tôi nếu tôi vẫn cố giữ lại cũng tức là tôi tự vạch áo cho người xem lưng, tự vạch trần một thân phận nghèo khổ, thấp hèn và không có học hành nhiều của chính tôi, sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của tôi. Thực ra, khi đó tôi rất phân vân về lời khuyên của người này, bởi người đó có rất nhiều kinh nghiệm trong sống. Quả thật lời khuyên của người phụ nữ đáng kính này đã trở thành sự thật. Và điều này đã xảy ra sau khi cuốn sách được đưa lên trang web một thời gian. Nguyên nhân, là sau khi cuốn sách đưa lên trang web đã có người comment, tôi là một thằng bị tâm thần vì thua cờ bạc, nên đã sản sinh ra những ý tưởng cũng tâm thần cũng không kém.

Nhưng các bạn biết không, chỉ một thời gian ngắn sau đó tôi  đã hiểu thế nào là giá trị của sự hư hỏng mà tôi đã từng kinh qua, cũng như giá trị của thế giới bóng tối là gì? Qủa thực, God thật sự cao minh và Người đã không phụ niềm tin của tôi dành cho Người.

Thú thực với các bạn, trong khoảng thời gian đọc những lời comment tượng tự như vậy làm tôi rất buồn và chịu rất nhiều áp lực từ đời sống mang lại. Nhưng vợ và các con thậm chí là con rể của tôi vẫn luôn ủng hộ tôi và không bao giờ làm khó dễ với niềm đam mê của tôi. Vậy nhưng trong thực tế, tôi cũng đã từng có suy nghĩ rằng, mình đã làm một cái việc tốn quá nhiều thời gian và tâm huyết, cuối cùng chẳng mang lại lợi ích cho bản thân cho gia đình hay cho ai. Qủa thực, có nhiều lúc tôi rất buồn vì công việc của tôi chẳng những không làm ra được một đồng nào, hơn nữa còn tốn tiền trong việc duy trì trang web. Tâm sự của tôi hôm nay với các bạn không nhằm mục đích than van với chính với điều mà bản thân tôi đã chọn. Nhưng ý định của tôi là nói lên một thực tế sống rất nhiều thử thách xảy ra với chính cuộc đời của mỗi chúng ta trong cuộc sống trên thế gian này. Bởi lòng tốt và sự nhiệt tâm của bạn dành cho ai đó, không phải lúc nào cũng được đón nhận với lòng biết ơn, nhưng có khi là ngược lại. Trong cuộc sống thế gian đôi khi bạn gặp rất nhiều khó khăn và thử thách cũng chỉ vì bạn sống quá thực lòng. Điển hình như trường hợp của tôi, nguyên nhân là khi thiết kế trang web, con rể của tôi đã đưa ra đề nghị là ta nên thêm phần ủng hộ. Đề nghị này của người con rể được tôi chấp nhận, với một suy nghĩ rất đơn giản và rất thực lòng là nếu ai đó có lòng hảo tâm ủng hộ thì tôi sẽ có một chút tài khoản để duy trì trang web. Bằng ngược lại không có ai ủng hộ thì thôi, chẳng có vấn đề gì để làm ảnh hưởng đến ai. Nhưng các bạn có biết không cuộc đời quả thực trớ trêu, chẳng những không có ai ủng hộ đồng nào, nhưng lại có một lời comment cũng hết sức thực lòng của một độc giả. Nguyên văn “trang web chỉ có một cuốn sách quèn mà cũng đòi ủng hộ, tôi thấy thật xấu hổ, bởi có rất nhiều trang web, đem đến cho độc giả rất nhiều thông tin nhưng họ có đòi ai ủng hộ đâu”

Và như các bạn thấy đấy, quả thực những lời comment của người này, như là một thau nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, và nó đã khiến tôi vô cùng tủi hổ xen lẫn một sự nhục nhã đến không ngờ.  Nhưng cho dù như thế nào, tôi vẫn luôn cố gắng duy trì trang web, với sự trợ giúp kinh phí từ người con rể. Nhiều khi tôi tự hỏi chính mình? không hiểu tôi làm điều này vì cái gì? Nhưng vì tôi luôn có một suy nghĩ là nếu con người không có tri thức, không có trí tuệ, cũng tức là con người sẽ không có công cụ trong sống. Vậy nên, tôi vẫn không thể từ bỏ con đường tìm kiếm cho mình những công cụ cần thiết, nhằm phục vụ đời sống của chính tôi. Và một tôi đã xác định chọn cho mình con đường tâm linh, cũng tức là tôi chọn theo đuổi tri thức ánh sáng.

Nhưng trái ngang thay, những tri thức mà hiện tôi đang có, chưa phải là công cụ tốt nhất để có thể giúp cho tôi tạo ra được một cuộc sống tốt cho bản thân và gia đình. Ngược lại, theo đuổi con đường này chẳng những tôi không làm ra tiền, mà nó có thể làm tốn tiền và mất rất nhiều thời gian. Có nhiều lúc tôi cố tự khuyên mình, là hãy từ bỏ con đường này! Thay vì tôi theo đuổi những tri thức này, thì hãy suy nghĩ để tìm ra cho mình một điều gì đó, một phương thức gì đó mới mẽ hơn trong kinh doanh, hay bất kỳ một tri thức nào đó mà nó có thể đem lại cho tôi và gia đình một cuộc sống tốt hơn. Nhiều lúc tôi cố khuyên tôi là hãy tìm kiếm cho mình một ý tưởng mới mẽ nào đó, để rồi sau này nếu tôi giàu có chắc chắn sẽ được nhiều người tôn trọng. Cớ gì mà tôi cứ phải theo đuổi con đường này, tìm kiếm những sự thật thuộc lĩnh vực này để chia sẻ cho người khác làm gì? Chẳng những không được người ta biết ơn, không được người ta coi trọng, ngược lại còn bị người khác coi là một gã điên khùng.

Thú thực với các bạn nhiều khi tôi tự hỏi chính tôi, không biết tôi có phải bị điên hay không? Và nếu tôi thực sự tỉnh, vậy cớ sao tôi cứ làm một cái việc mà không có mấy người bình thường nào muốn làm. Nhưng quả thực con đường tâm linh như là định mệnh của chính tôi, nói cách khác nó như có một ma lực, một sức mạnh vô hình to lớn nào đó kéo tôi đến với nó. Vậy nên, sau tất cả những gì đã xảy ra, trong những nỗi thất vọng và buồn chán, tôi vẫn không hề muốn từ bỏ ước muốn và niềm đam mê của chính mình. Qủa thực, trong tôi luôn cháy bỏng về một ước muốn là đi tìm sự thật thuộc lĩnh vực tâm linh. Vậy nên, trong âm thầm, trong cô đơn một mình, tôi vẫn ngày đêm theo đuổi bất cứ câu hỏi nào mà tôi cảm thấy nó đã bị che đậy hoặc bị che khuất tầm nhìn.

Thực ra, nếu nói rằng tôi đang trong âm thầm, cô đơn một mình là nói như vậy thôi, là nhìn thấy là như vậy thôi. Vì ngoài thời gian giao tiếp trong sống với người thân trong gia đình, khi còn lại một mình tôi luôn có thể giao tiếp Thần giao cách cảm với các Đấng trong thế giới ánh sáng. Trên thực tế, tôi chưa từng bao giờ cô đơn một mình, bạn cũng chưa từng bao giờ cô đơn một mình cho dù bạn có ý thức được sự thật này hay không? Hơn thế chỉ cần tôi thực hiện một cuộc gọi là lúc nào, tôi cũng có thể nói chuyện được với Đấng Tạo Hóa, với God/Cha, hoặc với các Đấng như, Jesus/Sannada, Lady-Nada’s, Archangel Michael,  Saint Germain, Lord Ashtar, Đức Phật Thích ca, Shanta Gabriel thậm chí có cả Archangel Lucifer vv…. Tôi thực sự có may mắn là nói chuyện được với các Đấng như là tôi nói chuyện qua điện thoại với các bạn. Nói chính xác hơn là nó còn vi diệu hơn rất, rất nhiều lần, khi chúng ta nói điện thoại với nhau. Vì cách liên lạc này là không cần bất cứ một công cụ hỗ trợ nào, ngoài ra bạn còn có thể gọi bất cứ lúc nào và bất kỳ thời điểm nào thì nó cũng không bao giờ bị mất kết nối, Ngoài ra, các cuộc gọi như vậy không bao giờ bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn từ phía bên ngoài. Trừ khi chính bạn bị phân tâm hoặc không chịu lắng nghe.

Qủa thực, việc được nói chuyện với Đấng Tạo Hóa, với God Mẹ/Cha và với các Đấng ánh sáng là động lực giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn xảy ra trong thực tế sống và để có thể tiếp tục theo đuổi con đường của mình. Vì bởi, khi được nói chuyện với Đấng Tạo Hóa, với God Mẹ/Cha, Họ luôn coi tôi như là con cái của Họ, Họ luôn đối xử với tôi rất thân tình và ấm áp, Họ luôn động viên, an ủi, và khuyên bảo tôi rất là nhẹ nhàng bằng tình yêu của chính Họ. Và khi tôi giao tiếp với các Đấng khác, Họ luôn coi tôi như là Anh, chị, em, hay như là bạn bè của Họ vậy, Họ luôn tiếp chuyện với tôi trên một tinh thần rất cởi mở, vui vẻ và rất thân tình. Bạn thấy đó, sau tất cả những điều đó, làm sao tôi có thể từ bỏ ước muốn của chính tôi. Hơn thế nó động lực giúp cho tôi củng cố niềm tin, cũng như củng cố niềm hy vọng tiếp cận thành công của chính tôi trong đời sống . Hơn cả, qua sự giao tiếp này nó còn giúp cho tôi xác định chắc chắn, Họ là sự thật và những bước chân tôi đang đi về phía Họ là trong sự thật nhưng không là ảo tưởng. Vậy thử hỏi các bạn, đã là như vậy thì làm sao tôi có thể từ bỏ niềm đam mê và sự chọn lựa của chính tôi cho đành.

Và vì các lý do mà người khác không thể nhìn thấy trong những trải nghiệm của chính tôi. Cho nên, trừ lúc ngủ ra thời gian còn lại gần như không lúc nào là tôi không suy nghĩ, không quan tâm về những câu hỏi có liên quan đến con người, đến cuộc sống, liên quan đến God và thế giới tâm linh. Thú thật với các bạn, trong thực tế tôi chưa từng bao giờ một lần chính thức làm cái việc gọi là ngồi thiền hay thiền định, theo cách của người khác. Nhưng tâm trí tôi có thể rơi vào trạng thái tỉnh lặng hoàn toàn, bất cứ lúc nào, cho dù lúc đó tôi đang làm bất cứ việc gì. Chỉ cần thời điểm đó tôi là đang theo đuổi một câu hỏi nào đó bằng một sự đam mê, là tôi có thể rơi trạng thái vô thức. Trên thực tế, tôi có thể rơi vào trạng thái thiền định, khi đang chạy xe ngoài đường, đang tưới nước, đang trồng cây hay đang quét nhà rửa chén. Thậm chí có lần tôi cùng gia đình đang đi xem ca nhạc, giữa buổi biểu diễn tâm trí tôi đã rời bỏ sân khấu để theo đuổi một câu hỏi vừa mới xuất hiện. Tôi biết trong thời điểm đó, đôi mắt tôi vẫn nhìn lên sân khấu, nhưng tâm trí tôi không còn nghe thấy gì từ mọi thứ xảy ra diễn ra trên sân khấu, bởi tâm trí của tôi đang bận theo đuổi câu hỏi vừa mới xuất hiện trong đầu.

Thực ra, ban đầu khi bắt tay vào viết cuốn sách này, tôi không có dự định là sẽ viết chương này. Bởi tôi nghĩ, viết chương này giống như tôi viết về tác giả hay như viết lời tự bạch như tôi đã làm trong cuốn Sự thật vĩ đại. Và tôi tự hỏi nếu tôi thực hiện chương này, liệu có gây ra cho các bạn một cảm giác nhàm chán hay không? Nhưng suy nghĩ lại, tôi cho rằng rất có thể một vài thông tin về hành trình trải nghiệm tâm linh của tôi, sẽ giúp ích cho các bạn một điều gì đó trong thực tế sống của chính các bạn. Vậy nên, tôi đi đến quyết định viết phần này, với một mong muốn là được chia sẻ kinh nghiệm với các bạn. Và hôm nay tôi nhân danh God để nói rằng những lời của tôi là sự thật, nhưng không là dối trá, than van hay cường điệu. Thực ra, tôi chỉ viết ra những lời chân thực từ trái tim và suy nghĩ của cá nhân tôi trong giai đoạn ấy mà thôi, không thêm bớt. Cho dù những cảm xúc và suy nghĩ đó của tôi theo đánh giá của các bạn là tốt hay xấu, là đúng hay sai thì tôi vẫn luôn trân trọng. Và cho dù thêm một lần nữa các bạn có suy nghĩ về tôi như thế nào, tôi vẫn sẽ chân thành đón nhận nó, trong tình yêu của chính tôi, bởi đơn giản tất cả chúng ta là một.